[OWL'S THINKING] CẤP 2 - BÁC MAI - MẤY CÂU ĐÁ XÉO THÂM NHO
Bản thân luôn cảm thấy thật tự hào và hạnh phúc khi được trải qua 12 năm đèn sách, mà đối với mình, năm nào cũng là những niềm vui trọn vẹn. Vèo một cái đã hết năm nhất, với tư thế đầu ngổn ngang các học thuyết quản trị học trong khi bác nhà bên cứ say mê cái nghiệp hát ca tự do, phóng loa cỡ đại, mặc cho thi cử đuổi đến đít, tự cho bản thân chút lười biếng, lượn lờ Facebook. Và thấy cái album ảnh cấp 2 mà thằng bạn hồi cấp 2 bị dậy thì muộn share, thấy nó tỉ mỉ cho từng cái ảnh vào album cấp 2. Thương cho sự rảnh háng của nó, mình cũng cần mẫn nhấp từng cái chuột. Ừa thì có cái cảm giác này lạ lắm. Nếu phải chọn quãng thời gian vui vẻ nhất, chắc có lẽ là Cấp 2. Hồi đó, đúng cái khẩu hiệu thuộc lòng ở đâu đó: “Mỗi ngày đến trường là một ngày vui”, ngày nào mà không đến lớp là sẽ hụt hẫng lắm. Vì không được buôn dưa, không được đánh bài, không được ăn vặt, vì không được quản thúc cái lũ mặt giặc lúc nào cũng quậy phá. Và thực thì giờ vẫn sướng rơn người khi được mấy đứa nói m